Ngày 23 tháng 8: Thánh Rosa Lima - hoa đầu mùa của Mĩ Châu
Thánh Rosa Lima, bổn mạng của thủ đô Lima, nước Pêru, của châu Mỹ và nước Philippin, sinh ngày 20, tháng 04, năm 1586 tại nhà thương “Chúa Thánh Thần” ở Lima. Cha ngài là Gaspar Flores, người Tây Ban Nha, Mẹ là Maria đệ Oliva, gốc dân da đỏ. Cả hai có 13 người con và rất nghèo. Thánh Rosa được rửa tội với tên là Isabel Flores de Oliva, tại giáo xứ thánh Sêbastianô, nhưng mẹ ngài gọi ngài là Rosa, tức “Hoa Hồng‟ vì nét mặt xinh xắn và đôi má hồng tươi.
Rosa sống một thời gian dài tuổi niên thiếu tại thi trấn mỏ Quive, một thị trấn nghèo trên những ngọn đồi của thủ đô Lima, giữa hai con sông Chilông và Arahuay. Gia đình ngài chuyển tới đó vì cha ngài đƣợc cử trông coi khu khai thác mỏ. Còn tấm bé, Rosa đã hấp thụ được lòng sùng kính tôn giáo và đã qua nhiều giờ chiêm ngƣỡng ảnh “Đức Mẹ bồng ẳm
Chúa Hài đồng”. Năm 1598, Rosa chịu thêm sức từ tay đức Tổng Giám mục Toribio de Mongrovejo (sau này ngài cũng trở thành một vị thánh).
Không tỏ ra có thiên hướng với công việc tại mỏ, nên cha mẹ Rosa hy vọng cô bé Rosa sẽ lớn lên thành một thiếu nữ hấp dẫn và lấy chồng giàu có để giúp đỡ toàn thể gia đình. Nhưng Rosa không có ý lấy chồng, một chuyện cha mẹ cô không thể chấp nhận được. Thay vì thế, Rosa đã khấn giữ mình trinh khiết và quyết định sốngđời tu sĩ, theo gương thánh nữ Catarina Siena, và hiến mình sống cuộc đời hy sinh và từ bỏ. Bất chấp việc cha mẹ phản đối, Rosa thực hành các hình thức hãm mình nhiệm nhặt tối đa.
Rosa không thích vẻ đẹp của mình và sự chú ý mà người khác bị lôi cuốn tới cô. Sau khi gia đình cô trở về thủ đô Lima, cô ăn chay, rồi trở thành ngƣời chỉ sống bằng ăn rau, hãm dẹp thân xác với công việc năng nhọc, và đi xa tới mức cắt tóc, chà muối, vôi, hạt tiên tay và vào mặt, tạo thành các vết sƣng xấu xí. Năm 1605, Rosa muốn vào tu viện “Thánh Clara‟, nhưng quá nghèo không đủ khả năng nộp tiền “hồi môn” để vào tu. Thay vì thế, cô tiếp tục sống trong sự thờ phượng Thiên Chúa cách tuyệt đối. Cô dời xa khỏi nhà cô, và đến sống trong một túp lều do chính cô làm, trong mảnh đất thuộc gia đình cô, và suốt ngày cầu nguyện, làm việc cật lực, hãm mình, giúp đỡ người đau ốm và nghèo khổ trong cộng đồng dân chúng. Cô đem họ tới túp lều của mình, nuôi nấng và chăm sóc cho họ. Cô lo việc kim chỉ, trồng những bông hoa đẹp rồi đem ra chợ. Với những đồ thêu và dải sợi tinh tế, cô nâng đỡ gia đình và các công việc bác ái.
Sau cùng với 20 xuân xanh, cô đã được dòng Đaminh để ý tới và được ghi danh vào “Dòng ba Đaminh” mà không cần phải trả tiền hồi môn. Sau đó cô càng hãm mình nhiệm nhặt gấp đôi và thực hành nhiều việc đền tội khác. Cô tiếp tục thực thi các thực hành đạo đức này, từ bỏ ăn những đồ ăn thông thường và chỉ sống bằng bánh và nước, trộn với rau cỏ cô trồng trong vườn nhỏ bé của cô, với nước cốt rau cỏ tự nhiên. Cô luôn luôn đội một triều thiên bằng kim loại có giấu những mũi gai nhọn, mà cô che đi bằng những bông hồng, và đeo dây lưng bằng sắt. Cô thực hiện những hãm mình nhiệm nhặt và dữ dằn này để người ta khỏi chú ý tới sắc đẹp của cô và để tập trung lòng trí về Thiên Chúa.
Với những hãm mình và cuộc sống tử đạo như vậy, cô qua đời ngày 24-8-1617, ở tuổi 31. Đám tang của cô không thể cử hành nổi trong suốt hai ngày vì dân chúng nối đuôi nhau tới xem thi hài cô. Rôsa được tôn kính vào thời đó tới mức vị tổng trấn, đức Tổng Giám mục, các đại diện của các huynh đoàn tu sĩ và nhiều bậc vị vọng cùng chính quyền Lima đã tới dự lễ tang của cô. Cô được chốn cất tại nghĩa trang tu viện Đaminh. Sau này hài cốt thánh Rosa được đưa về một nhà nguyện thuộc thánh đường thánh Đaminh, gần bên hai người bạn của cô là thánh Martinô Porres và Alonso Abad.
Thánh Rosa được phong Chân phước năm 1667 do Đức Thánh Cha Clêmentêê IX và được phong Thánh ngày 12-4-1671 do Đức Thánh Cha Clêmênê X, như là vị thánh đầu tiên của châu Mỹ, và Đức Thánh Cha dành ngày 30 tháng 8 để tôn kính ngài. Ngày đó vẫn là ngày nghỉ cho cả nước Pêru, và cho nhiều nước Mỹ Latinh khác nữa, và là một ngày đặc biệt cho đất cả những người mến mộ cô cách cuồng nhiệt, cách riêng tại Lima.
Thánh Rosa kể lại rằng trong một giấc mơ, ngài được Chúa dẫn đến một xưởng điêu khắc dành cho những người muốn nên thánh. Thánh nhân chứng kiến cảnh không biết bao nhiêu người đang ngồi trước các khối đá cẩm thạch. Có người sắp hoàn thành xong một tác phẩm nghệ thuật. Có người chỉ mới bắt đầu đục đẽo trên một phiến đá sần sù, cứng nhắc. Thánh nữ cũng được Chúa trao cho những đồ nghề cần thiết và đặt ngồi trước một phiến đá lớn. Người mẫu của tác phẩm chính là hình ảnh mà Thiên Chúa đã đặt để từ đời đời trong thánh nữ.
Mỗi ngày chúng ta kính nhớ một vị thánh. Mỗi một vị thánh là một nhắc nhở chúng ta về ơn gọi nên thánh của mỗi người chúng ta. Không một vị thánh nào giống vị thánh nào. Không ai bắt buộc phải sống khuôn dập theo bất cứ một mẫu mực nào. Mỗi người là một vị thánh cá biệt. Nhưng tất cả đều có một mẫu số chung: đó là họa lại hình ảnh của Thiên Chúa trong cuộc đời của mình.
Và hình ảnh mà Thiên Chúa muốn mỗi người chúng ta họa lại trong cuộc đời của chính mình là Ðức Giêsu Kitô. Nhưng người Kitô không chỉ sống như Ðức Kitô, mà còn sống bằng chính Ðức Kitô. Họa lại Ðức Kitô cũng có nghĩa là để cho Ðức Kitô uốn nắn, tạc vẽ cho đến khi nào chúng ta đạt được tầm mức của Ngài.
Trích sách Lẽ Sống
Theo: Thanhlinh.net
Không có nhận xét nào